秋 qiū 归 guī - - 何 hé 巩 gǒng 道 dào
久 jiǔ 向 xiàng 朱 zhū 明 míng 上 shàng 钓 diào 船 chuán , , 一 yī 归 guī 池 chí 馆 guǎn 有 yǒu 秋 qiū 烟 yān 。 。
临 lín 风 fēng 野 yě 鹤 hè 白 bái 相 xiàng 笑 xiào , , 过 guò 雨 yǔ 墙 qiáng 花 huā 红 hóng 可 kě 怜 lián 。 。
引 yǐn 镜 jìng 渐 jiàn 伤 shāng 今 jīn 日 rì 老 lǎo , , 拥 yōng 书 shū 惟 wéi 叹 tàn 古 gǔ 人 rén 贤 xián 。 。
荆 jīng 妻 qī 却 què 肯 kěn 亲 qīn 提 tí 瓮 wèng , , 不 bù 为 wéi 家 jiā 贫 pín 薄 báo □ xuān 宣 。 。
秋归。明代。何巩道。久向朱明上钓船,一归池馆有秋烟。 临风野鹤白相笑,过雨墙花红可怜。 引镜渐伤今日老,拥书惟叹古人贤。 荆妻却肯亲提瓮,不为家贫薄□宣。