斋 zhāi 居 jū 次 cì 和 hé 姜 jiāng 仲 zhòng 讱 rèn 太 tài 史 shǐ 韵 yùn - - 李 lǐ 孙 sūn 宸 chén
禁 jìn 城 chéng 烟 yān 散 sàn 暮 mù 天 tiān 清 qīng , , 云 yún 汉 hàn 哪 nǎ 堪 kān 怅 chàng 望 wàng 情 qíng 。 。
十 shí 日 rì 似 shì 犹 yóu 悬 xuán 若 ruò 木 mù , , 重 zhòng 溟 míng 不 bù 为 wéi 洗 xǐ 戈 gē 兵 bīng 。 。
四 sì 郊 jiāo 几 jǐ 处 chù 驱 qū 耕 gēng 犊 dú , , 独 dú 客 kè 空 kōng 斋 zhāi 听 tīng 啭 zhuàn 莺 yīng 。 。
早 zǎo 晚 wǎn 桑 sāng 林 lín 知 zhī 应 yīng 祷 dǎo , , 甫 fǔ 田 tián 还 hái 拟 nǐ 赋 fù 如 rú 京 jīng 。 。
斋居次和姜仲讱太史韵。明代。李孙宸。禁城烟散暮天清,云汉哪堪怅望情。 十日似犹悬若木,重溟不为洗戈兵。 四郊几处驱耕犊,独客空斋听啭莺。 早晚桑林知应祷,甫田还拟赋如京。