登 dēng 城 chéng 一 yī 首 shǒu - - 李 lǐ 昱 yù
春 chūn 来 lái 懒 lǎn 上 shàng 最 zuì 高 gāo 城 chéng , , 一 yī 望 wàng 令 lìng 人 rén 百 bǎi 感 gǎn 生 shēng 。 。
山 shān 岳 yuè 无 wú 如 rú 今 jīn 日 rì 碎 suì , , 河 hé 流 liú 不 bù 似 shì 旧 jiù 时 shí 清 qīng 。 。
青 qīng 年 nián 士 shì 子 zǐ 多 duō 投 tóu 笔 bǐ , , 白 bái 首 shǒu 乡 xiāng 民 mín 屡 lǚ 避 bì 兵 bīng 。 。
休 xiū 向 xiàng 东 dōng 风 fēng 歌 gē 此 cǐ 曲 qū , , 野 yě 花 huā 啼 tí 鸟 niǎo 亦 yì 伤 shāng 情 qíng 。 。
登城一首。明代。李昱。春来懒上最高城,一望令人百感生。 山岳无如今日碎,河流不似旧时清。 青年士子多投笔,白首乡民屡避兵。 休向东风歌此曲,野花啼鸟亦伤情。