谪 zhé 官 guān 后 hòu 崇 chóng 上 shàng 人 rén 房 fáng 话 huà 禅 chán - - 李 lǐ 昌 chāng 祺 qí
下 xià 方 fāng 无 wú 计 jì 避 bì 浮 fú 名 míng , , 且 qiě 向 xiàng 空 kōng 门 mén 话 huà 道 dào 情 qíng 。 。
久 jiǔ 废 fèi 琴 qín 书 shū 缘 yuán 性 xìng 懒 lǎn , , 乍 zhà 抛 pāo 章 zhāng 绶 shòu 觉 jué 身 shēn 轻 qīng 。 。
山 shān 僧 sēng 腊 là 共 gòng 双 shuāng 松 sōng 古 gǔ , , 野 yě 客 kè 心 xīn 同 tóng 片 piàn 月 yuè 清 qīng 。 。
亦 yì 欲 yù 断 duàn 缘 yuán 依 yī 法 fǎ 住 zhù , , 经 jīng 函 hán 茗 míng 碗 wǎn 了 le 馀 yú 生 shēng 。 。
谪官后崇上人房话禅。明代。李昌祺。下方无计避浮名,且向空门话道情。 久废琴书缘性懒,乍抛章绶觉身轻。 山僧腊共双松古,野客心同片月清。 亦欲断缘依法住,经函茗碗了馀生。