杪 miǎo 秋 qiū 登 dēng 太 tài 华 huà 山 shān 绝 jué 顶 dǐng - - 李 lǐ 攀 pān 龙 lóng
缥 piǎo 渺 miǎo 真 zhēn 探 tàn 白 bái 帝 dì 宫 gōng , , 三 sān 峰 fēng 此 cǐ 日 rì 为 wèi 谁 shuí 雄 xióng 。 。
苍 cāng 龙 lóng 半 bàn 挂 guà 秦 qín 川 chuān 雨 yǔ , , 石 shí 马 mǎ 长 cháng 嘶 sī 汉 hàn 苑 yuàn 风 fēng 。 。
地 dì 敞 chǎng 中 zhōng 原 yuán 秋 qiū 色 sè 尽 jǐn , , 天 tiān 开 kāi 万 wàn 里 lǐ 夕 xī 阳 yáng 空 kōng 。 。
平 píng 生 shēng 突 tū 兀 wù 看 kàn 人 rén 意 yì , , 容 róng 尔 ěr 深 shēn 知 zhì 造 zào 化 huà 功 gōng 。 。
杪秋登太华山绝顶。明代。李攀龙。缥渺真探白帝宫,三峰此日为谁雄。 苍龙半挂秦川雨,石马长嘶汉苑风。 地敞中原秋色尽,天开万里夕阳空。 平生突兀看人意,容尔深知造化功。