和 hé 胡 hú 伯 bó 连 lián 赋 fù 得 dé 美 měi 人 rén 花 huā 下 xià 弹 tán 琴 qín - - 李 lǐ 之 zhī 世 shì
骀 dài 荡 dàng 春 chūn 光 guāng 不 bù 自 zì 持 chí , , 携 xié 将 jiāng 玉 yù 轸 zhěn 对 duì 芳 fāng 蕤 ruí 。 。
莺 yīng 调 diào 巧 qiǎo 舌 shé 穿 chuān 丛 cóng 锦 jǐn , , 燕 yàn 掠 lüè 香 xiāng 坭 ní 度 dù 网 wǎng 丝 sī 。 。
忽 hū 听 tīng 泉 quán 听 tīng 飘 piāo 落 luò 絮 xù , , 翻 fān 疑 yí 桐 tóng 韵 yùn 在 zài 高 gāo 枝 zhī 。 。
银 yín 蟾 chán 半 bàn 照 zhào 残 cán 妆 zhuāng 淡 dàn , , 翠 cuì 幕 mù 禁 jìn 寒 hán 欲 yù 睡 shuì 迟 chí 。 。
和胡伯连赋得美人花下弹琴。明代。李之世。骀荡春光不自持,携将玉轸对芳蕤。 莺调巧舌穿丛锦,燕掠香坭度网丝。 忽听泉听飘落絮,翻疑桐韵在高枝。 银蟾半照残妆淡,翠幕禁寒欲睡迟。