宿 sù 少 shǎo 林 lín 次 cì 韵 yùn - - 李 lǐ 梦 mèng 阳 yáng
万 wàn 山 shān 微 wēi 暝 míng 一 yī 钟 zhōng 鸣 míng , , 古 gǔ 寺 sì 深 shēn 秋 qiū 倦 juàn 客 kè 情 qíng 。 。
僧 sēng 本 běn 折 zhé 芦 lú 翻 fān 面 miàn 壁 bì , , 人 rén 非 fēi 骑 qí 鹤 hè 故 gù 吹 chuī 笙 shēng 。 。
寒 hán 催 cuī 乱 luàn 木 mù 风 fēng 交 jiāo 响 xiǎng , , 白 bái 动 dòng 虚 xū 严 yán 月 yuè 自 zì 生 shēng 。 。
惭 cán 愧 kuì 劳 láo 劳 láo 不 bù 成 chéng 寐 mèi , , 丁 dīng 丁 dīng 卧 wò 听 tīng 早 zǎo 樵 qiáo 声 shēng 。 。
宿少林次韵。明代。李梦阳。万山微暝一钟鸣,古寺深秋倦客情。 僧本折芦翻面壁,人非骑鹤故吹笙。 寒催乱木风交响,白动虚严月自生。 惭愧劳劳不成寐,丁丁卧听早樵声。