翰 hàn 直 zhí 闻 wén 蝉 chán - - 李 lǐ 学 xué 一 yī
西 xī 风 fēng 摇 yáo 落 luò 汉 hàn 宫 gōng 秋 qiū , , 玉 yù 署 shǔ 凉 liáng 生 shēng 景 jǐng 转 zhuǎn 幽 yōu 。 。
古 gǔ 树 shù 临 lín 窗 chuāng 迎 yíng 晓 xiǎo 露 lù , , 鸣 míng 蝉 chán 流 liú 响 xiǎng 度 dù 瀛 yíng 洲 zhōu 。 。
风 fēng 前 qián 凄 qī 切 qiè 和 hé 砧 zhēn 急 jí , , 日 rì 暮 mù 悲 bēi 吟 yín 动 dòng 客 kè 愁 chóu 。 。
尘 chén 世 shì 利 lì 名 míng 徒 tú 白 bái 首 shǒu , , 何 hé 人 rén 如 rú 尔 ěr 更 gèng 无 wú 求 qiú 。 。
翰直闻蝉。明代。李学一。西风摇落汉宫秋,玉署凉生景转幽。 古树临窗迎晓露,鸣蝉流响度瀛洲。 风前凄切和砧急,日暮悲吟动客愁。 尘世利名徒白首,何人如尔更无求。