岁 suì 暮 mù 山 shān 村 cūn 二 èr 首 shǒu 其 qí 一 yī - - 居 jū 节 jié
清 qīng 霜 shuāng 红 hóng 日 rì 满 mǎn 高 gāo 林 lín , , 烟 yān 火 huǒ 萧 xiāo 疏 shū 灌 guàn 莽 mǎng 深 shēn 。 。
欲 yù 和 hé 楚 chǔ 吟 yín 无 wú 《 《 白 bái 雪 xuě 》 》 , , 能 néng 生 shēng 壮 zhuàng 色 sè 少 shǎo 黄 huáng 金 jīn 。 。
尝 cháng 饥 jī 俊 jùn 鹘 gǔ 呼 hū 风 fēng 过 guò , , 不 bù 雨 yǔ 寒 hán 云 yún 起 qǐ 夕 xī 阴 yīn 。 。
何 hé 事 shì 悲 bēi 欢 huān 却 què 成 chéng 疾 jí , , 如 rú 灰 huī 已 yǐ 冷 lěng 少 shào 年 nián 心 xīn 。 。
岁暮山村二首 其一。明代。居节。清霜红日满高林,烟火萧疏灌莽深。 欲和楚吟无《白雪》,能生壮色少黄金。 尝饥俊鹘呼风过,不雨寒云起夕阴。 何事悲欢却成疾,如灰已冷少年心。