泊 pō 长 cháng 沙 shā - - 韦 wéi 宪 xiàn 文 wén
落 luò 日 rì 云 yún 流 liú 混 hùn 碧 bì 空 kōng , , 苍 cāng 苍 cāng 江 jiāng 菼 tǎn 曳 yè 霜 shuāng 风 fēng 。 。
千 qiān 秋 qiū 惜 xī 贾 gǔ 人 rén 何 hé 限 xiàn , , 一 yī 赋 fù 哀 āi 原 yuán 气 qì 尚 shàng 雄 xióng 。 。
溪 xī 近 jìn 寒 hán 林 lín 闻 wén 鵩 fú 鸟 niǎo , , 岸 àn 登 dēng 平 píng 陆 lù 见 jiàn 丹 dān 枫 fēng 。 。
满 mǎn 山 shān 摇 yáo 落 luò 江 jiāng 声 shēng 寂 jì , , 肠 cháng 断 duàn 天 tiān 南 nán 野 yě 色 sè 中 zhōng 。 。
泊长沙。明代。韦宪文。落日云流混碧空,苍苍江菼曳霜风。 千秋惜贾人何限,一赋哀原气尚雄。 溪近寒林闻鵩鸟,岸登平陆见丹枫。 满山摇落江声寂,肠断天南野色中。