沧 cāng 江 jiāng 夜 yè 泊 pō - - 胡 hú 俨 yǎn
霜 shuāng 清 qīng 石 shí 出 chū 见 jiàn 波 bō 痕 hén , , 岁 suì 晚 wǎn 江 jiāng 湖 hú 日 rì 易 yì 曛 xūn 。 。
云 yún 气 qì 压 yā 空 kōng 寒 hán 欲 yù 堕 duò , , 滩 tān 声 shēng 到 dào 枕 zhěn 静 jìng 偏 piān 闻 wén 。 。
一 yī 汀 tīng 烟 yān 雨 yǔ 鱼 yú 吹 chuī 浪 làng , , 千 qiān 里 lǐ 蒹 jiān 葭 jiā 雁 yàn 叫 jiào 群 qún 。 。
不 bù 有 yǒu 故 gù 人 rén 相 xiāng 慰 wèi 藉 jiè , , 他 tā 乡 xiāng 愁 chóu 绝 jué 更 gèng 销 xiāo 魂 hún 。 。
沧江夜泊。明代。胡俨。霜清石出见波痕,岁晚江湖日易曛。 云气压空寒欲堕,滩声到枕静偏闻。 一汀烟雨鱼吹浪,千里蒹葭雁叫群。 不有故人相慰藉,他乡愁绝更销魂。