胡 hú 学 xué 士 shì 挽 wǎn 诗 shī - - 胡 hú 俨 yǎn
嗟 jiē 君 jūn 已 yǐ 作 zuò 站 zhàn 台 tái 仙 xiān , , 风 fēng 马 mǎ 云 yún 车 chē 路 lù 杳 yǎo 然 rán 。 。
节 jié 操 cāo 平 píng 生 shēng 心 xīn 似 shì 铁 tiě , , 文 wén 章 zhāng 昭 zhāo 代 dài 笔 bǐ 如 rú 椽 chuán 。 。
人 rén 间 jiān 名 míng 誉 yù 流 liú 千 qiān 载 zǎi , , 天 tiān 上 shàng 恩 ēn 光 guāng 贲 bēn 九 jiǔ 泉 quán 。 。
遂 suì 使 shǐ 交 jiāo 游 yóu 成 chéng 隔 gé 世 shì , , 几 jǐ 回 huí 泪 lèi 落 luò 玉 yù 堂 táng 前 qián 。 。
胡学士挽诗。明代。胡俨。嗟君已作站台仙,风马云车路杳然。 节操平生心似铁,文章昭代笔如椽。 人间名誉流千载,天上恩光贲九泉。 遂使交游成隔世,几回泪落玉堂前。