题 tí 德 dé 如 rú 海 hǎi 上 shàng 人 rén 听 tīng 松 sōng 轩 xuān - - 陶 táo 宗 zōng 仪 yí
定 dìng 起 qǐ 忽 hū 闻 wén 风 fēng 雨 yǔ 生 shēng , , 危 wēi 枝 zhī 只 zhǐ 恐 kǒng 鹤 hè 巢 cháo 倾 qīng 。 。
苍 cāng 虬 qiú 鼓 gǔ 鬣 liè 嘘 xū 天 tiān 籁 lài , , 翠 cuì 浪 làng 掀 xiān 空 kōng 送 sòng 海 hǎi 声 shēng 。 。
一 yī 派 pài 笙 shēng 簧 huáng 秋 qiū 淅 xī 沥 lì , , 千 qiān 官 guān 环 huán 佩 pèi 玉 yù 琮 cóng 琤 chēng 。 。
我 wǒ 家 jiā 亦 yì 有 yǒu 闲 xián 庭 tíng 院 yuàn , , 不 bù 及 jí 山 shān 窗 chuāng 分 fèn 外 wài 清 qīng 。 。
题德如海上人听松轩。元代。陶宗仪。定起忽闻风雨生,危枝只恐鹤巢倾。 苍虬鼓鬣嘘天籁,翠浪掀空送海声。 一派笙簧秋淅沥,千官环佩玉琮琤。 我家亦有闲庭院,不及山窗分外清。