和 hé 颐 yí 庵 ān 登 dēng 东 dōng 昌 chāng 忠 zhōng 心 xīn 阁 gé 之 zhī 韵 yùn - - 唐 táng 之 zhī 淳 chún
重 chóng 重 chóng 城 chéng 阙 què 拥 yōng 层 céng 台 tái , , 画 huà 栋 dòng 雕 diāo 阑 lán 四 sì 面 miàn 开 kāi 。 。
海 hǎi 岱 dài 浮 fú 云 yún 疑 yí 地 dì 涌 yǒng , , 旌 jīng 旗 qí 拂 fú 日 rì 自 zì 天 tiān 来 lái 。 。
平 píng 田 tián 断 duàn 陇 lǒng 参 cēn 差 cī 见 jiàn , , 细 xì 柳 liǔ 柔 róu 桑 sāng 取 qǔ 次 cì 栽 zāi 。 。
过 guò 客 kè 登 dēng 临 lín 能 néng 作 zuò 赋 fù , , 悬 xuán 知 zhī 独 dú 有 yǒu 乐 lè 天 tiān 才 cái 。 。
和颐庵登东昌忠心阁之韵。明代。唐之淳。重重城阙拥层台,画栋雕阑四面开。 海岱浮云疑地涌,旌旗拂日自天来。 平田断陇参差见,细柳柔桑取次栽。 过客登临能作赋,悬知独有乐天才。