奉 fèng 和 hé 松 sōng 轩 xuān 公 gōng 子 zǐ 敬 jìng 受 shòu 鞍 ān 马 mǎ 鹰 yīng 鹘 gǔ 之 zhī 赐 cì - - 唐 táng 之 zhī 淳 chún
沙 shā 塞 sāi 得 dé 风 fēng 霜 shuāng , , 王 wáng 庭 tíng 被 bèi 宠 chǒng 光 guāng 。 。
锦 jǐn 韝 gōu 鹰 yīng 眼 yǎn 疾 jí , , 玉 yù 勒 lè 马 mǎ 蹄 tí 香 xiāng 。 。
搏 bó 击 jī 当 dāng 思 sī 奋 fèn , , 驱 qū 驰 chí 未 wèi 可 kě 忘 wàng 。 。
恩 ēn 荣 róng 有 yǒu 如 rú 此 cǐ , , 知 zhī 尔 ěr 继 jì 岐 qí 阳 yáng 。 。
奉和松轩公子敬受鞍马鹰鹘之赐。明代。唐之淳。沙塞得风霜,王庭被宠光。 锦韝鹰眼疾,玉勒马蹄香。 搏击当思奋,驱驰未可忘。 恩荣有如此,知尔继岐阳。