息 xī 中 zhōng 山 shān 亭 tíng 子 zi - - 唐 táng 顺 shùn 之 zhī
日 rì 日 rì 尘 chén 沙 shā 里 lǐ , , 深 shēn 愁 chóu 行 xíng 路 lù 难 nán 。 。
孤 gū 亭 tíng 自 zì 超 chāo 旷 kuàng , , 过 guò 客 kè 暂 zàn 盘 pán 桓 huán 。 。
霜 shuāng 重 zhòng 飘 piāo 梧 wú 叶 yè , , 云 yún 轻 qīng 度 dù 石 shí 栏 lán 。 。
不 bù 能 néng 千 qiān 日 rì 醉 zuì , , 幸 xìng 托 tuō 一 yī 枝 zhī 安 ān 。 。
息中山亭子。明代。唐顺之。日日尘沙里,深愁行路难。 孤亭自超旷,过客暂盘桓。 霜重飘梧叶,云轻度石栏。 不能千日醉,幸托一枝安。