永 yǒng 年 nián 公 gōng 馆 guǎn 夜 yè 宿 sù - - 唐 táng 顺 shùn 之 zhī
栖 qī 迟 chí 异 yì 域 yù 南 nán 冠 guān 客 kè , , 嘹 liáo 唳 lì 长 cháng 风 fēng 北 běi 雁 yàn 声 shēng 。 。
静 jìng 院 yuàn 无 wú 朋 péng 休 xiū 对 duì 酒 jiǔ , , 高 gāo 楼 lóu 有 yǒu 女 nǚ 独 dú 鸣 míng 筝 zhēng 。 。
霞 xiá 光 guāng 晓 xiǎo 伴 bàn 银 yín 河 hé 落 luò , , 露 lù 气 qì 宵 xiāo 含 hán 玉 yù 树 shù 清 qīng 。 。
古 gǔ 往 wǎng 今 jīn 来 lái 成 chéng 怅 chàng 望 wàng , , 丛 cóng 台 tái 孤 gū 月 yuè 向 xiàng 人 rén 明 míng 。 。
永年公馆夜宿。明代。唐顺之。栖迟异域南冠客,嘹唳长风北雁声。 静院无朋休对酒,高楼有女独鸣筝。 霞光晓伴银河落,露气宵含玉树清。 古往今来成怅望,丛台孤月向人明。