清 qīng 凉 liáng 石 shí 僧 sēng 舍 shè 同 tóng 诸 zhū 丈 zhàng 坐 zuò 谈 tán - - 孙 sūn 传 chuán 庭 tíng
落 luò 落 luò 襟 jīn 期 qī 总 zǒng 出 chū 尘 chén , , 看 kàn 山 shān 况 kuàng 复 fù 尽 jǐn 闲 xián 身 shēn 。 。
世 shì 情 qíng 龌 wò 龊 chuò 惟 wéi 儿 ér 女 nǚ , , 我 wǒ 辈 bèi 萧 xiāo 疏 shū 自 zì 主 zhǔ 宾 bīn 。 。
掬 jū 得 dé 青 qīng 霞 xiá 同 tóng 作 zuò 帔 pèi , , 藉 jí 来 lái 碧 bì 草 cǎo 共 gòng 为 wèi 茵 yīn 。 。
相 xiāng 怜 lián 欲 yù 问 wèn 清 qīng 凉 liáng 隐 yǐn , , 孰 shú 是 shì 人 rén 生 shēng 未 wèi 了 liǎo 因 yīn 。 。
清凉石僧舍同诸丈坐谈。明代。孙传庭。落落襟期总出尘,看山况复尽闲身。 世情龌龊惟儿女,我辈萧疏自主宾。 掬得青霞同作帔,藉来碧草共为茵。 相怜欲问清凉隐,孰是人生未了因。