题 tí 友 yǒu 云 yún 水 shuǐ 墨 mò 画 huà 以 yǐ 唐 táng 人 rén 不 bù 雨 yǔ 山 shān 长 cháng 润 rùn 无 wú 云 yún 水 shuǐ 自 zì 阴 yīn 为 wèi 画 huà 景 jǐng 遂 suì 次 cì 其 qí 韵 yùn 题 tí 之 zhī - - 陈 chén 颢 hào
看 kàn 画 huà 晴 qíng 窗 chuāng 里 lǐ , , 萧 xiāo 然 rán 净 jìng 俗 sú 心 xīn 。 。
鸟 niǎo 声 shēng 春 chūn 寂 jì 寂 jì , , 岚 lán 气 qì 昼 zhòu 阴 yīn 阴 yīn 。 。
门 mén 俯 fǔ 沧 cāng 洲 zhōu 迥 jiǒng , , 船 chuán 移 yí 别 bié 浦 pǔ 深 shēn 。 。
令 lìng 人 rén 想 xiǎng 风 fēng 致 zhì , , 飞 fēi 梦 mèng 到 dào 云 yún 林 lín 。 。
题友云水墨画以唐人不雨山长润无云水自阴为画景遂次其韵题之。明代。陈颢。看画晴窗里,萧然净俗心。 鸟声春寂寂,岚气昼阴阴。 门俯沧洲迥,船移别浦深。 令人想风致,飞梦到云林。