古 gǔ 田 tián 极 jí 乐 lè 寺 sì 晓 xiǎo 起 qǐ - - 徐 xú 熥 tēng
听 tīng 尽 jǐn 莲 lián 华 huá 刻 kè 漏 lòu 长 cháng , , 山 shān 深 shēn 岚 lán 翠 cuì 满 mǎn 绳 shéng 床 chuáng 。 。
鸟 niǎo 啼 tí 松 sōng 嶂 zhàng 声 shēng 声 shēng 月 yuè , , 僧 sēng 踏 tà 枫 fēng 林 lín 步 bù 步 bù 霜 shuāng 。 。
座 zuò 上 shàng 落 luò 花 huā 天 tiān 外 wài 雨 yǔ , , 佛 fú 前 qián 沈 shěn 水 shuǐ 定 dìng 中 zhōng 香 xiāng 。 。
此 cǐ 生 shēng 总 zǒng 是 shì 空 kōng 门 mén 客 kè , , 到 dào 处 chù 皈 guī 依 yī 有 yǒu 法 fǎ 王 wáng 。 。
古田极乐寺晓起。明代。徐熥。听尽莲华刻漏长,山深岚翠满绳床。 鸟啼松嶂声声月,僧踏枫林步步霜。 座上落花天外雨,佛前沈水定中香。 此生总是空门客,到处皈依有法王。