游 yóu 灵 líng 山 shān 得 dé 烧 shāo 字 zì - - 唐 táng 舟 zhōu
路 lù 出 chū 城 chéng 东 dōng 十 shí 里 lǐ 迢 tiáo , , 深 shēn 林 lín 青 qīng 接 jiē 野 yě 原 yuán 烧 shāo 。 。
一 yī 声 shēng 啼 tí 鸟 niǎo 幽 yōu 山 shān 趣 qù , , 几 jǐ 曲 qū 交 jiāo 花 huā 转 zhuǎn 径 jìng 遥 yáo 。 。
天 tiān 閟 bì 景 jǐng 灵 líng 供 gōng 胜 shèng 地 dì , , 神 shén 孚 fú 帝 dì 梦 mèng 祀 sì 皇 huáng 朝 cháo 。 。
元 yuán 戎 róng 为 wèi 爱 ài 多 duō 佳 jiā 致 zhì , , 杖 zhàng 屦 jù 追 zhuī 随 suí 荷 hé 见 jiàn 招 zhāo 。 。
游灵山得烧字。明代。唐舟。路出城东十里迢,深林青接野原烧。 一声啼鸟幽山趣,几曲交花转径遥。 天閟景灵供胜地,神孚帝梦祀皇朝。 元戎为爱多佳致,杖屦追随荷见招。