鸟 niǎo 啼 tí 花 huā 落 luò - - 郭 guō 之 zhī 奇 qí
山 shān 静 jìng 岩 yán 烟 yān 隮 jī , , 春 chūn 遥 yáo 树 shù 影 yǐng 深 shēn 。 。
樵 qiáo 风 fēng 闻 wén 黝 yǒu 黑 hēi , , 微 wēi 路 lù 出 chū 幽 yōu 森 sēn 。 。
自 zì 结 jié 羁 jī 人 rén 恨 hèn , , 偏 piān 惊 jīng 物 wù 候 hòu 沉 chén 。 。
鸟 niǎo 啼 tí 应 yīng 有 yǒu 意 yì , , 花 huā 落 luò 岂 qǐ 无 wú 心 xīn 。 。
鸟啼花落。明代。郭之奇。山静岩烟隮,春遥树影深。 樵风闻黝黑,微路出幽森。 自结羁人恨,偏惊物候沉。 鸟啼应有意,花落岂无心。