石 shí 妇 fù 辞 cí - - 陆 lù 仁 rén
鸟 niǎo 鸣 míng 孤 gū 竹 zhú 冈 gāng , , 春 chūn 花 huā 复 fù 班 bān 班 bān 。 。 江 jiāng 水 shuǐ 日 rì 东 dōng 落 luò , , 行 xíng 人 rén 殊 shū 未 wèi 还 hái 。 。
妾 qiè 孤 gū 处 chù , , 妾 qiè 之 zhī 心 xīn , , 白 bái 于 yú 水 shuǐ , , 水 shuǐ 白 bái 泥 ní 可 kě 浑 hún 。 。 妾 qiè 心 xīn 洁 jié 且 qiě 明 míng , , 望 wàng 夫 fū 不 bù 归 guī 那 nà 忍 rěn 生 shēng 。 。
精 jīng 神 shén 忽 hū 通 tōng 化 huà 为 wéi 石 shí , , 千 qiān 秋 qiū 万 wàn 年 nián 冈 gāng 上 shàng 立 lì 。 。
石妇辞。元代。陆仁。鸟鸣孤竹冈,春花复班班。江水日东落,行人殊未还。 妾孤处,妾之心,白于水,水白泥可浑。妾心洁且明,望夫不归那忍生。 精神忽通化为石,千秋万年冈上立。