挽 wǎn - - 庄 zhuāng 昶 chǎng
苍 cāng 天 tiān 水 shuǐ 月 yuè 许 xǔ 孤 gū 襟 jīn , , 不 bù 遣 qiǎn 青 qīng 山 shān 白 bái 发 fà 深 shēn 。 。
障 zhàng 曲 qū 几 jǐ 年 nián 犹 yóu 我 wǒ 眼 yǎn , , 折 zhé 衡 héng 千 qiān 古 gǔ 更 gèng 谁 shuí 心 xīn 。 。
浮 fú 云 yún 世 shì 事 shì 愁 chóu 难 nán 昨 zuó , , 流 liú 水 shuǐ 长 cháng 江 jiāng 哭 kū 至 zhì 今 jīn 。 。
欲 yù 拟 nǐ 招 zhāo 魂 hún 歌 gē 竟 jìng 短 duǎn , , 夕 xī 阳 yáng 秋 qiū 树 shù 冷 lěng 空 kōng 岑 cén 。 。
挽。明代。庄昶。苍天水月许孤襟,不遣青山白发深。 障曲几年犹我眼,折衡千古更谁心。 浮云世事愁难昨,流水长江哭至今。 欲拟招魂歌竟短,夕阳秋树冷空岑。