琴 qín 鹤 hè 轩 xuān 为 wèi 宜 yí 山 shān 孙 sūn 大 dà 尹 yǐn 赋 fù - - 陈 chén 琏 liǎn
林 lín 下 xià 轩 xuān 居 jū 无 wú 限 xiàn 清 qīng , , 虚 xū 棂 líng 面 miàn 面 miàn 常 cháng 不 bù 扃 jiōng 。 。
孤 gū 桐 tóng 三 sān 弄 nòng 晚 wǎn 风 fēng 细 xì , , 老 lǎo 鹤 hè 一 yī 声 shēng 秋 qiū 月 yuè 明 míng 。 。
高 gāo 山 shān 流 liú 水 shuǐ 谁 shuí 解 jiě 听 tīng , , 玄 xuán 裳 shang 缟 gǎo 衣 yī 真 zhēn 有 yǒu 情 qíng 。 。
可 kě 怜 lián 清 qīng 献 xiàn 去 qù 已 yǐ 久 jiǔ , , 独 dú 羡 xiàn 使 shǐ 君 jūn 能 néng 擅 shàn 名 míng 。 。
琴鹤轩为宜山孙大尹赋。明代。陈琏。林下轩居无限清,虚棂面面常不扃。 孤桐三弄晚风细,老鹤一声秋月明。 高山流水谁解听,玄裳缟衣真有情。 可怜清献去已久,独羡使君能擅名。