卧 wò 病 bìng - - 许 xǔ 浑 hún
寒 hán 窗 chuāng 灯 dēng 尽 jǐn 月 yuè 斜 xié 晖 huī , , 佩 pèi 马 mǎ 朝 cháo 天 tiān 独 dú 掩 yǎn 扉 fēi 。 。
清 qīng 露 lù 已 yǐ 凋 diāo 秦 qín 塞 sāi 柳 liǔ , , 白 bái 云 yún 空 kōng 长 zhǎng 越 yuè 山 shān 薇 wēi 。 。
病 bìng 中 zhōng 送 sòng 客 kè 难 nán 为 wéi 别 bié , , 梦 mèng 里 lǐ 还 huán 家 jiā 不 bù 当 dàng 归 guī 。 。
惟 wéi 有 yǒu 寄 jì 书 shū 书 shū 未 wèi 得 dé , , 卧 wò 闻 wén 燕 yàn 雁 yàn 向 xiàng 南 nán 飞 fēi 。 。
卧病。唐代。许浑。寒窗灯尽月斜晖,佩马朝天独掩扉。 清露已凋秦塞柳,白云空长越山薇。 病中送客难为别,梦里还家不当归。 惟有寄书书未得,卧闻燕雁向南飞。