竹 zhú 轩 xuān 为 wèi 阮 ruǎn 公 gōng 振 zhèn 赋 fù - - 郭 guō 登 dēng
清 qīng 啸 xiào 寥 liáo 寥 liáo 久 jiǔ 不 bù 闻 wén , , 更 gèng 开 kāi 三 sān 径 jìng 避 bì 嚣 xiāo 氛 fēn 。 。
白 bái 头 tóu 自 zì 拟 nǐ 存 cún 高 gāo 节 jié , , 青 qīng 眼 yǎn 相 xiāng 看 kàn 独 dú 此 cǐ 君 jūn 。 。
当 dàng 户 hù 碧 bì 云 yún 晴 qíng 袅 niǎo 袅 niǎo , , 隔 gé 帘 lián 苍 cāng 雪 xuě 昼 zhòu 纷 fēn 纷 fēn 。 。
如 rú 今 jīn 林 lín 下 xià 闲 xián 人 rén 少 shǎo , , 每 měi 坐 zuò 无 wú 言 yán 到 dào 日 rì 曛 xūn 。 。
竹轩为阮公振赋。明代。郭登。清啸寥寥久不闻,更开三径避嚣氛。 白头自拟存高节,青眼相看独此君。 当户碧云晴袅袅,隔帘苍雪昼纷纷。 如今林下闲人少,每坐无言到日曛。