人 rén 日 rì 酌 zhuó 荆 jīng 门 mén 泉 quán 亭 tíng - - 区 qū 怀 huái 瑞 ruì
柏 bǎi 盏 zhǎn 破 pò 春 chūn 浮 fú 峭 qiào 青 qīng , , 云 yún 开 kāi 城 chéng 角 jiǎo 即 jí 山 shān 亭 tíng 。 。
冰 bīng 心 xīn 还 hái 向 xiàng 坐 zuò 中 zhōng 见 jiàn , , 世 shì 法 fǎ 且 qiě 于 yú 泉 quán 外 wài 听 tīng 。 。
幸 xìng 有 yǒu 骚 sāo 坛 tán 堪 kān 命 mìng 主 zhǔ , , 但 dàn 逢 féng 胜 shèng 日 rì 莫 mò 教 jiào 醒 xǐng 。 。
磨 mó 厓 yá 沉 chén 碣 jié 千 qiān 年 nián 事 shì , , 陵 líng 谷 gǔ 那 nà 支 zhī 此 cǐ 聚 jù 萍 píng 。 。
人日酌荆门泉亭。明代。区怀瑞。柏盏破春浮峭青,云开城角即山亭。 冰心还向坐中见,世法且于泉外听。 幸有骚坛堪命主,但逢胜日莫教醒。 磨厓沉碣千年事,陵谷那支此聚萍。