庭 tíng 中 zhōng 芍 sháo 药 yào 后 hòu 牡 mǔ 丹 dān 发 fā 偶 ǒu 尔 ěr 成 chéng 咏 yǒng 聊 liáo 以 yǐ 寄 jì 兴 xìng - - 区 qū 大 dà 相 xiāng
庭 tíng 前 qián 芍 sháo 药 yào 朵 duǒ , , 开 kāi 向 xiàng 牡 mǔ 丹 dān 傍 bàng 。 。
本 běn 以 yǐ 容 róng 华 huá 妒 dù , , 翻 fān 令 lìng 先 xiān 后 hòu 芳 fāng 。 。
日 rì 临 lín 霞 xiá 绚 xuàn 彩 cǎi , , 风 fēng 动 dòng 露 lù 凝 níng 香 xiāng 。 。
绝 jué 艳 yàn 既 jì 移 yí 目 mù , , 新 xīn 爱 ài 亦 yì 煎 jiān 肠 cháng 。 。
荣 róng 落 luò 一 yī 如 rú 此 cǐ , , 何 hé 须 xū 情 qíng 恨 hèn 伤 shāng 。 。
庭中芍药后牡丹发偶尔成咏聊以寄兴。明代。区大相。庭前芍药朵,开向牡丹傍。 本以容华妒,翻令先后芳。 日临霞绚彩,风动露凝香。 绝艳既移目,新爱亦煎肠。 荣落一如此,何须情恨伤。