故 gù 人 rén 刘 liú 彦 yàn 英 yīng 见 jiàn 过 guò 喜 xǐ 而 ér 赋 fù 诗 shī - - 陶 táo 安 ān
十 shí 五 wǔ 年 nián 前 qián 远 yuǎn 别 bié 离 lí , , 空 kōng 江 jiāng 明 míng 月 yuè 渺 miǎo 余 yú 思 sī 。 。
间 jiān 关 guān 兵 bīng 后 hòu 真 zhēn 奇 qí 遇 yù , , 谈 tán 笑 xiào 尊 zūn 前 qián 似 shì 旧 jiù 时 shí 。 。
自 zì 古 gǔ 晚 wǎn 成 chéng 为 wéi 大 dà 器 qì , , 当 dāng 今 jīn 胜 shèng 着 zhe 出 chū 残 cán 棋 qí 。 。
国 guó 家 jiā 所 suǒ 宝 bǎo 惟 wéi 贤 xián 俊 jùn , , 且 qiě 使 shǐ 苍 cāng 生 shēng 一 yī 展 zhǎn 眉 méi 。 。
故人刘彦英见过喜而赋诗。明代。陶安。十五年前远别离,空江明月渺余思。 间关兵后真奇遇,谈笑尊前似旧时。 自古晚成为大器,当今胜着出残棋。 国家所宝惟贤俊,且使苍生一展眉。