枞 zōng 阳 yáng 寓 yù 舍 shè - - 陶 táo 安 ān
草 cǎo 木 mù 重 chóng 围 wéi 路 lù 不 bù 知 zhī , , 故 gù 藏 cáng 馀 yú 暑 shǔ 得 dé 秋 qiū 迟 chí 。 。
风 fēng 惊 jīng 野 yě 竹 zhú 起 qǐ 黄 huáng 雀 què , , 日 rì 下 xià 晚 wǎn 山 shān 闻 wén 画 huà 眉 méi 。 。
久 jiǔ 客 kè 未 wèi 成 chéng 归 guī 去 qù 计 jì , , 累 lèi 官 guān 更 gèng 觉 jué 老 lǎo 来 lái 痴 chī 。 。
庭 tíng 松 sōng 相 xiāng 间 jiàn 榆 yú 槐 huái 绿 lǜ , , 暂 zàn 展 zhǎn 绳 shéng 床 chuáng 坐 zuò 片 piàn 时 shí 。 。
枞阳寓舍。明代。陶安。草木重围路不知,故藏馀暑得秋迟。 风惊野竹起黄雀,日下晚山闻画眉。 久客未成归去计,累官更觉老来痴。 庭松相间榆槐绿,暂展绳床坐片时。