度 dù 梅 méi 关 guān 遇 yù 雪 xuě - - 梁 liáng 应 yīng 高 gāo
几 jǐ 度 dù 梅 méi 关 guān 思 sī 转 zhuǎn 赊 shē , , 谩 mán 听 tīng 松 sōng 底 dǐ 乱 luàn 鸣 míng 鸦 yā 。 。
阴 yīn 云 yún 聚 jù 雨 yǔ 当 dāng 空 kōng 出 chū , , 旅 lǚ 客 kè 冲 chōng 寒 hán 入 rù 径 jìng 斜 xié 。 。
挂 guà 壁 bì 石 shí 碑 bēi 添 tiān 淡 dàn 绿 lǜ , , 沿 yán 崖 yá 古 gǔ 木 mù 落 luò 残 cán 花 huā 。 。
人 rén 生 shēng 南 nán 北 běi 应 yīng 难 nán 定 dìng , , 感 gǎn 叹 tàn 流 liú 光 guāng 黯 àn 自 zì 嗟 jiē 。 。
度梅关遇雪。明代。梁应高。几度梅关思转赊,谩听松底乱鸣鸦。 阴云聚雨当空出,旅客冲寒入径斜。 挂壁石碑添淡绿,沿崖古木落残花。 人生南北应难定,感叹流光黯自嗟。