春 chūn 夜 yè 闻 wén 子 zǐ 规 guī - - 梁 liáng 燧 suì
归 guī 去 qù 何 hé 劳 láo 枝 zhī 上 shàng 喧 xuān , , 春 chūn 残 cán 疑 yí 是 shì 怨 yuàn 黄 huáng 昏 hūn 。 。
声 shēng 凄 qī 几 jǐ 动 dòng 离 lí 人 rén 恨 hèn , , 肠 cháng 断 duàn 空 kōng 思 sī 望 wàng 帝 dì 魂 hún 。 。
芳 fāng 树 shù 夜 yè 深 shēn 啼 tí 有 yǒu 血 xuè , , 孤 gū 窗 chuāng 初 chū 听 tīng 月 yuè 添 tiān 痕 hén 。 。
谁 shuí 云 yún 地 dì 气 qì 南 nán 方 fāng 至 zhì , , 愁 chóu 向 xiàng 东 dōng 风 fēng 不 bù 可 kě 论 lùn 。 。
春夜闻子规。明代。梁燧。归去何劳枝上喧,春残疑是怨黄昏。 声凄几动离人恨,肠断空思望帝魂。 芳树夜深啼有血,孤窗初听月添痕。 谁云地气南方至,愁向东风不可论。