枫 fēng 亭 tíng - - 曹 cáo 学 xué 佺 quán
长 cháng 亭 tíng 山 shān 势 shì 倚 yǐ 岧 tiáo 峣 yáo , , 半 bàn 壁 bì 斜 xié 阳 yáng 散 sàn 采 cǎi 樵 qiáo 。 。
野 yě 烧 shāo 轻 qīng 阴 yīn 遥 yáo 度 dù 水 shuǐ , , 海 hǎi 门 mén 喧 xuān 市 shì 乍 zhà 归 guī 潮 cháo 。 。
芦 lú 花 huā 古 gǔ 戍 shù 生 shēng 残 cán 角 jiǎo , , 木 mù 叶 yè 西 xī 风 fēng 过 guò 断 duàn 桥 qiáo 。 。
回 huí 首 shǒu 不 bù 堪 kān 仙 xiān 路 lù 远 yuǎn , , 马 mǎ 头 tóu 尘 chén 梦 mèng 又 yòu 今 jīn 宵 xiāo 。 。
枫亭。明代。曹学佺。长亭山势倚岧峣,半壁斜阳散采樵。 野烧轻阴遥度水,海门喧市乍归潮。 芦花古戍生残角,木叶西风过断桥。 回首不堪仙路远,马头尘梦又今宵。