清 qīng 源 yuán 绝 jué 顶 dǐng - - 曹 cáo 学 xué 佺 quán
重 chóng 重 chóng 涧 jiàn 道 dào 入 rù 云 yún 登 dēng , , 忽 hū 接 jiē 空 kōng 香 xiāng 最 zuì 上 shàng 层 céng 。 。
松 sōng 下 xià 轻 qīng 烟 yān 埋 mái 断 duàn 碣 jié , , 塔 tǎ 中 zhōng 残 cán 照 zhào 送 sòng 归 guī 僧 sēng 。 。
远 yuǎn 江 jiāng 蛟 jiāo 吹 chuī 千 qiān 帆 fān 雨 yǔ , , 绝 jué 壑 hè 狐 hú 餐 cān 一 yī 片 piàn 冰 bīng 。 。
衣 yī 带 dài 天 tiān 风 fēng 吹 chuī 落 luò 尽 jǐn , , 危 wēi 阑 lán 萧 xiāo 瑟 sè 不 bù 堪 kān 凭 píng 。 。
清源绝顶。明代。曹学佺。重重涧道入云登,忽接空香最上层。 松下轻烟埋断碣,塔中残照送归僧。 远江蛟吹千帆雨,绝壑狐餐一片冰。 衣带天风吹落尽,危阑萧瑟不堪凭。