怀 huái 中 zhōng 翰 hàn 贲 bēn 士 shì - - 张 zhāng 家 jiā 珍 zhēn
云 yún 山 shān 怅 chàng 望 wàng 伊 yī 人 rén 远 yuǎn , , 芳 fāng 草 cǎo 飘 piāo 摇 yáo 游 yóu 子 zǐ 情 qíng 。 。
六 liù 月 yuè 梧 wú 桐 tóng 将 jiāng 叶 yè 老 lǎo , , 一 yī 生 shēng 离 lí 别 bié 有 yǒu 秋 qiū 声 shēng 。 。
乡 xiāng 园 yuán 未 wèi 信 xìn 能 néng 长 cháng 乐 lè , , 旅 lǚ 馆 guǎn 何 hé 妨 fáng 归 guī 不 bù 成 chéng 。 。
莫 mò 向 xiàng 他 tā 乡 xiāng 悲 bēi 夜 yè 锦 jǐn , , 由 yóu 来 lái 富 fù 贵 guì 自 zì 当 dāng 轻 qīng 。 。
怀中翰贲士。明代。张家珍。云山怅望伊人远,芳草飘摇游子情。 六月梧桐将叶老,一生离别有秋声。 乡园未信能长乐,旅馆何妨归不成。 莫向他乡悲夜锦,由来富贵自当轻。