禅 chán 房 fáng 夜 yè 怀 huái - - 梁 liáng 民 mín 相 xiāng
独 dú 坐 zuò 迟 chí 迟 chí 漏 lòu 转 zhuǎn 深 shēn , , 幽 yōu 栖 qī 吾 wú 自 zì 爱 ài 空 kōng 林 lín 。 。
风 fēng 摇 yáo 宝 bǎo 树 shù 闻 wén 清 qīng 籁 lài , , 月 yuè 满 mǎn 祇 qí 园 yuán 见 jiàn 道 dào 心 xīn 。 。
病 bìng 骨 gǔ 岁 suì 时 shí 虚 xū 药 yào 裹 guǒ , , 美 měi 人 rén 江 jiāng 海 hǎi 思 sī 瑶 yáo 琴 qín 。 。
凭 píng 阑 lán 怅 chàng 望 wàng 遥 yáo 天 tiān 末 mò , , 楚 chǔ 水 shuǐ 燕 yàn 云 yún 半 bàn 不 bù 禁 jīn 。 。
禅房夜怀。明代。梁民相。独坐迟迟漏转深,幽栖吾自爱空林。 风摇宝树闻清籁,月满祇园见道心。 病骨岁时虚药裹,美人江海思瑶琴。 凭阑怅望遥天末,楚水燕云半不禁。