秋 qiū 风 fēng 亭 tíng 下 xià 泛 fàn 舟 zhōu - - 乔 qiáo 宇 yǔ
荒 huāng 庭 tíng 寥 liáo 落 luò 野 yě 烟 yān 空 kōng , , 汉 hàn 武 wǔ 雄 xióng 才 cái 想 xiǎng 像 xiàng 中 zhōng 。 。
箫 xiāo 鼓 gǔ 应 yīng 声 shēng 开 kāi 画 huà 慎 shèn , , 帆 fān 樯 qiáng 飞 fēi 影 yǐng 动 dòng 晴 qíng 虹 hóng 。 。
山 shān 分 fēn 秦 qín 晋 jìn 群 qún 峰 fēng 断 duàn , , 水 shuǐ 入 rù 河 hé 汾 fén 两 liǎng 派 pài 通 tōng 。 。
少 shào 壮 zhuàng 几 jǐ 时 shí 还 hái 老 lǎo 大 dà , , 不 bù 须 xū 回 huí 首 shǒu 叹 tàn 秋 qiū 风 fēng 。 。
秋风亭下泛舟。明代。乔宇。荒庭寥落野烟空,汉武雄才想像中。 箫鼓应声开画慎,帆樯飞影动晴虹。 山分秦晋群峰断,水入河汾两派通。 少壮几时还老大,不须回首叹秋风。