和 hé 王 wáng 法 fǎ 曹 cáo 阮 ruǎn 亭 tíng 秋 qiū 柳 liǔ 四 sì 首 shǒu 其 qí 一 yī - - 彭 péng 孙 sūn 贻 yí
摇 yáo 落 luò 江 jiāng 潭 tán 已 yǐ 断 duàn 魂 hún , , 不 bù 须 xū 攀 pān 折 zhé 傍 bàng 金 jīn 门 mén 。 。
数 shù 行 xíng 来 lái 雁 yàn 催 cuī 寒 hán 色 sè , , 一 yī 叶 yè 哀 āi 蝉 chán 掩 yǎn 露 lù 痕 hén 。 。
画 huà 角 jiǎo 空 kōng 吟 yín 邀 yāo 笛 dí 步 bù , , 白 bái 头 tóu 愁 chóu 入 rù 浣 huàn 花 huā 村 cūn 。 。
长 cháng 条 tiáo 似 shì 否 fǒu 还 hái 依 yī 旧 jiù , , 昔 xī 日 rì 青 qīng 青 qīng 可 kě 再 zài 论 lùn 。 。
和王法曹阮亭秋柳四首 其一。明代。彭孙贻。摇落江潭已断魂,不须攀折傍金门。 数行来雁催寒色,一叶哀蝉掩露痕。 画角空吟邀笛步,白头愁入浣花村。 长条似否还依旧,昔日青青可再论。