丘 qiū 山 shān 风 fēng 木 mù 为 wèi 林 lín 崇 chóng 起 qǐ 赋 fù - - 黄 huáng 仲 zhòng 昭 zhāo
一 yī 双 shuāng 白 bái 璧 bì 閟 bì 佳 jiā 城 chéng , , 春 chūn 雨 yǔ 秋 qiū 霜 shuāng 岁 suì 屡 lǚ 更 gèng 。 。
泉 quán 壤 rǎng 无 wú 由 yóu 醒 xǐng 蝶 dié 梦 mèng , , 松 sōng 楸 qiū 不 bù 断 duàn 起 qǐ 风 fēng 声 shēng 。 。
感 gǎn 时 shí 空 kōng 洒 sǎ 皋 gāo 鱼 yú 泪 lèi , , 终 zhōng 古 gǔ 难 nán 酬 chóu 季 jì 路 lù 情 qíng 。 。
我 wǒ 亦 yì 与 yǔ 君 jūn 同 tóng 此 cǐ 恨 hèn , , 临 lín 图 tú 悲 bēi 怆 chuàng 欲 yù 无 wú 生 shēng 。 。
丘山风木为林崇起赋。明代。黄仲昭。一双白璧閟佳城,春雨秋霜岁屡更。 泉壤无由醒蝶梦,松楸不断起风声。 感时空洒皋鱼泪,终古难酬季路情。 我亦与君同此恨,临图悲怆欲无生。