落 luò 发 fà - - 黄 huáng 衷 zhōng
萦 yíng 梳 shū 种 zhǒng 种 zhǒng 白 bái 兼 jiān 青 qīng , , 恋 liàn 顶 dǐng 毵 sān 毵 sān 知 zhī 几 jǐ 茎 jīng 。 。
杜 dù 曲 qū 自 zì 怜 lián 簪 zān 处 chù 短 duǎn , , 东 dōng 坡 pō 还 hái 感 gǎn 沐 mù 来 lái 轻 qīng 。 。
悬 xuán 钧 jūn 谁 shuí 试 shì 一 yī 丝 sī 力 lì , , 晞 xī 日 rì 但 dàn 惊 jīng 千 qiān 尺 chǐ 横 héng 。 。
搔 sāo 首 shǒu 江 jiāng 湖 hú 聊 liáo 莞 wǎn 尔 ěr , , 乾 qián 坤 kūn 无 wú 限 xiàn 觉 jué 衰 shuāi 情 qíng 。 。
落发。明代。黄衷。萦梳种种白兼青,恋顶毵毵知几茎。 杜曲自怜簪处短,东坡还感沐来轻。 悬钧谁试一丝力,晞日但惊千尺横。 搔首江湖聊莞尔,乾坤无限觉衰情。