鼓 gǔ 山 shān 限 xiàn 韵 yùn 一 yī 首 shǒu - - 黄 huáng 衷 zhōng
立 lì 马 mǎ 长 cháng 松 sōng 傍 bàng 午 wǔ 原 yuán , , 仍 réng 看 kàn 青 qīng 霭 ǎi 逗 dòu 云 yún 根 gēn 。 。
钟 zhōng 声 shēng 细 xì 认 rèn 林 lín 端 duān 梵 fàn , , 草 cǎo 色 sè 平 píng 连 lián 石 shí 上 shàng 樽 zūn 。 。
泉 quán 迸 bèng 灵 líng 源 yuán 萦 yíng 古 gǔ 涧 jiàn , , 茗 míng 酣 hān 春 chūn 味 wèi 破 pò 新 xīn 园 yuán 。 。
兹 zī 游 yóu 况 kuàng 是 shì 初 chū 晴 qíng 后 hòu , , 徙 xǐ 倚 yǐ 天 tiān 风 fēng 瞰 kàn 海 hǎi 门 mén 。 。
鼓山限韵一首。明代。黄衷。立马长松傍午原,仍看青霭逗云根。 钟声细认林端梵,草色平连石上樽。 泉迸灵源萦古涧,茗酣春味破新园。 兹游况是初晴后,徙倚天风瞰海门。