庭 tíng 中 zhōng 有 yǒu 胡 hú 桃 táo 树 shù 一 yī 株 zhū 方 fāng 夏 xià 为 wèi 细 xì 虫 chóng 食 shí 叶 yè 濯 zhuó 濯 zhuó 可 kě 念 niàn 既 jì 而 ér 有 yǒu 萌 méng 至 zhì 秋 qiū 反 fǎn 成 chéng 新 xīn 绿 lǜ 他 tā 树 shù 憔 qiáo 悴 cuì 此 cǐ 独 dú 蓊 wěng 然 rán 因 yīn 题 tí 三 sān 绝 jué 句 jù 其 qí 二 èr - - 黄 huáng 淳 chún 耀 yào
誉 yù 树 shù 从 cóng 来 lái 誉 yù 绿 lǜ 阴 yīn , , 婆 pó 娑 suō 也 yě 复 fù 见 jiàn 阴 yīn 森 sēn 。 。
如 rú 闻 wén 老 lǎo 树 shù 为 wéi 人 rén 语 yǔ , , 赖 lài 是 shì 虫 chóng 来 lái 不 bù 食 shí 心 xīn 。 。
庭中有胡桃树一株方夏为细虫食叶濯濯可念既而有萌至秋反成新绿他树憔悴此独蓊然因题三绝句 其二。明代。黄淳耀。誉树从来誉绿阴,婆娑也复见阴森。 如闻老树为人语,赖是虫来不食心。