海 hǎi 棠 táng 春 chūn · · 自 zì 题 tí 画 huà 海 hǎi 棠 táng , , 用 yòng 秦 qín 少 shǎo 游 yóu 韵 yùn - - 顾 gù 太 tài 清 qīng
借 jiè 来 lái 数 shù 朵 duǒ 花 huā 枝 zhī 巧 qiǎo 。 。 更 gèng 不 bù 许 xǔ 、 dié 蝶 fēng 蜂 zhī 知 jué 觉 fàng 。 。 放 xià 下 shuǐ 水 jīng 晶 lián 帘 xiāng , , 相 bàn 伴 lú 炉 yān 烟 niǎo 袅 。 。
何 hé 劳 láo 窗 chuāng 外 wài 流 liú 莺 yīng 报 bào 。 。 且 qiě 看 kàn 取 qǔ 、 fēng 风 guāng 光 zhàn 占 zǎo 早 liú 。 。 留 dé 得 sì 四 shí 时 chūn 春 qǐ , , 岂 zài 在 huā 花 duō 多 shǎo 少 。 。
海棠春 · 自题画海棠,用秦少游韵。清代。顾太清。借来数朵花枝巧。更不许、蝶蜂知觉。放下水晶帘,相伴炉烟袅。 何劳窗外流莺报。且看取、风光占早。留得四时春,岂在花多少。