秋 qiū 日 rì 同 tóng 孙 sūn 参 cān 戎 róng 登 dēng 阳 yáng 和 hé 城 chéng 楼 lóu - - 杨 yáng 巍 wēi
清 qīng 秋 qiū 白 bái 日 rì 映 yìng 山 shān 川 chuān , , 远 yuǎn 景 jǐng 平 píng 临 lín 古 gǔ 塞 sāi 前 qián 。 。
自 zì 得 dé 将 jiāng 军 jūn 无 wú 战 zhàn 斗 dòu , , 不 bù 妨 fáng 客 kè 子 zi 有 yǒu 诗 shī 篇 piān 。 。
霜 shuāng 凝 níng 锦 jǐn 绣 xiù 滩 tān 中 zhōng 树 shù , , 风 fēng 落 luò 琮 cóng 琤 chēng 石 shí 上 shàng 泉 quán 。 。
莫 mò 向 xiàng 燕 yàn 南 nán 频 pín 极 jí 目 mù , , 故 gù 园 yuán 迢 tiáo 递 dì 海 hǎi 云 yún 边 biān 。 。
秋日同孙参戎登阳和城楼。明代。杨巍。清秋白日映山川,远景平临古塞前。 自得将军无战斗,不妨客子有诗篇。 霜凝锦绣滩中树,风落琮琤石上泉。 莫向燕南频极目,故园迢递海云边。