题 tí 王 wáng 侍 shì 讲 jiǎng 山 shān 水 shuǐ - - 杨 yáng 荣 róng
木 mù 落 luò 霜 shuāng 气 qì 清 qīng , , 秋 qiū 山 shān 净 jìng 如 rú 洗 xǐ 。 。
天 tiān 空 kōng 万 wàn 籁 lài 寂 jì , , 地 dì 迥 jiǒng 孤 gū 云 yún 起 qǐ 。 。
深 shēn 溪 xī 湛 zhàn 寒 hán 绿 lǜ , , 对 duì 此 cǐ 清 qīng 心 xīn 耳 ěr 。 。
安 ān 得 dé 扫 sǎo 苍 cāng 苔 tái , , 横 héng 琴 qín 写 xiě 流 liú 水 shuǐ 。 。
题王侍讲山水。明代。杨荣。木落霜气清,秋山净如洗。 天空万籁寂,地迥孤云起。 深溪湛寒绿,对此清心耳。 安得扫苍苔,横琴写流水。