醉 zuì 中 zhōng 到 dào 白 bái 厓 yá 而 ér 归 guī - - 樊 fán 阜 fù
往 wǎng 事 shì 无 wú 凭 píng 一 yī 梦 mèng 空 kōng , , 悠 yōu 悠 yōu 歧 qí 路 lù 任 rèn 西 xī 东 dōng 。 。
菊 jú 花 huā 向 xiàng 晚 wǎn 应 yīng 嫌 xián 雨 yǔ , , 梧 wú 叶 yè 经 jīng 秋 qiū 不 bù 耐 nài 风 fēng 。 。
自 zì 笑 xiào 长 zhǎng 贫 pín 仍 réng 作 zuò 客 kè , , 谁 shuí 怜 lián 多 duō 病 bìng 欲 yù 成 chéng 翁 wēng 。 。
青 qīng 山 shān 断 duàn 处 chù 孤 gū 城 chéng 在 zài , , 一 yī 片 piàn 砧 zhēn 声 shēng 夕 xī 照 zhào 中 zhōng 。 。
醉中到白厓而归。明代。樊阜。往事无凭一梦空,悠悠歧路任西东。 菊花向晚应嫌雨,梧叶经秋不耐风。 自笑长贫仍作客,谁怜多病欲成翁。 青山断处孤城在,一片砧声夕照中。