登 dēng 天 tiān 台 tāi 山 shān 有 yǒu 感 gǎn 兼 jiān 呈 chéng 张 zhāng 㠠 lú 山 shān - - 卢 lú 楠 nán
天 tiān 风 fēng 吹 chuī 断 duàn 壑 hè , , 秋 qiū 色 sè 渺 miǎo 荒 huāng 台 tái 。 。
浩 hào 荡 dàng 江 jiāng 河 hé 去 qù , , 苍 cāng 茫 máng 日 rì 月 yuè 回 huí 。 。
伤 shāng 心 xīn 经 jīng 绝 jué 险 xiǎn , , 回 huí 首 shǒu 起 qǐ 重 zhòng 隈 wēi 。 。
欲 yù 尽 jǐn 登 dēng 高 gāo 兴 xìng , , 惭 cán 余 yú 作 zuò 赋 fù 才 cái 。 。
登天台山有感兼呈张㠠山。明代。卢楠。天风吹断壑,秋色渺荒台。 浩荡江河去,苍茫日月回。 伤心经绝险,回首起重隈。 欲尽登高兴,惭余作赋才。