楚 chǔ 客 kè 有 yǒu 孟 mèng 元 yuán 白 bái 者 zhě 偶 ǒu 持 chí 予 yǔ 红 hóng 毛 máo 剑 jiàn 去 qù 闻 wén 其 qí 死 sǐ 于 yú 陈 chén 木 mù 叔 shū 明 míng 府 fǔ 所 suǒ 诗 shī 以 yǐ 志 zhì 感 gǎn - - 黎 lí 遂 suì 球 qiú
一 yī 剑 jiàn 漫 màn 分 fēn 手 shǒu , , 于 yú 今 jīn 三 sān 四 sì 年 nián 。 。
故 gù 人 rén 嗟 jiē 已 yǐ 矣 yǐ , , 此 cǐ 物 wù 空 kōng 泠 líng 然 rán 。 。
倘 tǎng 落 luò 英 yīng 雄 xióng 手 shǒu , , 宁 níng 沉 chén 寂 jì 寞 mò 川 chuān 。 。
还 hái 愁 chóu 负 fù 心 xīn 者 zhě , , 肝 gān 胆 dǎn 背 bèi 灯 dēng 前 qián 。 。
楚客有孟元白者偶持予红毛剑去闻其死于陈木叔明府所诗以志感。明代。黎遂球。一剑漫分手,于今三四年。 故人嗟已矣,此物空泠然。 倘落英雄手,宁沉寂寞川。 还愁负心者,肝胆背灯前。