冬 dōng 晴 qíng - - 杨 yáng 公 gōng 远 yuǎn
岁 suì 序 xù 从 cóng 教 jiào 自 zì 改 gǎi 更 gēng , , 老 lǎo 天 tiān 有 yǒu 意 yì 活 huó 苍 cāng 生 shēng 。 。
一 yī 冬 dōng 晴 qíng 暖 nuǎn 雨 yǔ 全 quán 少 shǎo , , 三 sān 日 rì 阴 yīn 寒 hán 雪 xuě 不 bù 成 chéng 。 。
谩 mán 拥 yōng 地 dì 炉 lú 然 rán 榾 gǔ 柮 duò , , 每 měi 忧 yōu 时 shí 事 shì 验 yàn 欃 chán 枪 qiāng 。 。
庭 tíng 前 qián 问 wèn 讯 xùn 枯 kū 梅 méi 树 shù , , 怕 pà 有 yǒu 南 nán 枝 zhī 绽 zhàn 玉 yù 英 yīng 。 。
冬晴。元代。杨公远。岁序从教自改更,老天有意活苍生。 一冬晴暖雨全少,三日阴寒雪不成。 谩拥地炉然榾柮,每忧时事验欃枪。 庭前问讯枯梅树,怕有南枝绽玉英。